Chuyện kể về hoàng tử Temirbếch
Hoàng tử Temirbếch là câu chuyện cổ tích kể về chàng hoàng tử dũng cảm đã lập bao chiến công hiển hách, đồng thời lên án sự gian ác của những kẻ bất nhân.
LƯU Ý: Không thể phủ nhận sức hấp dẫn mà câu chuyện Hoàng tử Temirbếch mang lại, tuy nhiên, BBT Thế giới cổ tích nhận thấy một vài tình tiết trong câu chuyện này còn chưa phù hợp với trẻ nhỏ, nhất là trong cách ứng xử giữa anh chị em trong gia đình với nhau. Các bậc phụ huynh hãy nên cân nhắc trước khi đọc cho các con nghe.
Ngày xưa, trên thế gian này có một vương quốc. Quốc vương (Khan) có ba người con trai, con cả là Acxanbếch, con thứ là Khaxan và con út là Temirbếch.
Ông là một vị Khan giàu có, có rất nhiều đất đai và mọi thứ quý giá nhưng ông tự hào hơn cả là đàn ngựa của mình. Để chăn dắt chúng, cần phải có người chăn ngựa giỏi. Ông đã giao đàn ngựa cho một người Kanmức trọng danh dự và trung thành. Quốc vương già lụ khụ và ngày càng yếu sức. Khi ấy, ông tin rằng bệnh tật sẽ dẫn ông tới cái chết, rằng đã tới lúc ông phải quan tâm tới số phận các con trai mình. Bởi vậy quốc vương liền cho gọi người Kanmức – kẻ hầu cận trung thành tới để nghe ông nói những ý nguyện cuối cùng của mình:
– Ta cảm thấy rằng – Khan lên tiếng – thời khắc của cái chết của ta đang tới gần. Bây giờ ta cho gọi ngươi tới đây để nói cho ngươi rõ những ý muốn của đời ta nhưng người phải thề rằng sẽ làm tất cả như ta nói. Các con trai ta còn quá nhỏ nên chưa thể lên cầm quyền và gìn giữ giang sơn mà bao nhiêu năm trời ta mới có được. Bởi vậy, ta coi ngươi như một người bảo trợ cho tới khi các con ta lớn lên và có thể lãnh đạo vương quốc. Ngoài việc ta phó thác các con ta cho ngươi, người đã biết, điều quý giá nhất với ta là đàn ngựa. Nó là niềm tự hào và vinh quang của ta, ngươi hãy bảo vệ nó như giữ gìn con ngươi của mắt mình. Ta cũng có rất nhiều kẻ thù và những kẻ ghen tị với ta, chúng có thể lợi dụng cái chết của ta mà bắt lấy đàn ngựa. Để điều đó không xảy ra, ta sẽ chỉ cho người biết, vào cái ngày khi ta trút hơi thở cuối cùng, ngươi hãy nhanh chóng đuổi đàn ngựa ra khỏi lãnh địa của ta tới một nơi không kẻ nào tìm thấy để bảo toàn đàn ngựa cho các con ta. Bây giờ, ngươi hãy thề sẽ làm đúng như những điều ta dặn.
– Xin quốc vương hãy yên tâm. – Người Kanmức đáp. – Ý nguyện của người là thiêng liêng với thần. Khi các con trai của quốc vương lớn lên, họ sẽ nhận được từ tay thần tất cả tài sản còn được giữ gìn nguyên vẹn.
– Tốt lắm, ta tin vào ngươi. – Quốc vương nói – Ta sẽ thanh thản mà chết. Còn bây giờ hãy để ta lại một mình.
Sau khi người Kanmức ra, quốc vương cho gọi hoàng hậu tới và nói:
– Ta cảm thấy cái chết sắp đến gần và ta đã truyền đi mọi mệnh lệnh rồi. Bây giờ ta còn chưa thật yên tâm về số phận của nàng và các con. Các con sẽ được sống dưới sự che chở của một con người trung thành. Nhưng ta còn một kho báu mà ta không thể cho ai biết thậm chí cả người bảo trợ cho các con ta. Nàng hãy nghe ta nói đây: nàng là người vợ chung thủy và rất yêu quý của ta, là người mẹ hiền của các con ta, ta sẽ giao cho nàng giữ kho báu ấy. Đó chính là chín con ngựa mà ta đã gửi ở một nơi đặc biệt. Vào ngày ta chết, nàng phải tự mình đưa lũ ngựa ấy đi giấu ở một nơi khác, dưới lòng đất và tự mình phải săn sóc những con ngựa ấy.
Hoàng hậu vừa khóc vừa hứa sẽ thực hiện ý nguyện của người sắp mất. Vài ngày sau quốc vương qua đời và cũng vào đúng ngày ấy, hoàng hậu và người Kanmức đã làm tròn ý muốn của người quá cố. Lúc ấy, con trai cả của quốc vương, Acxanbếch mới bảy tuổi, con thứ Khaxan năm tuổi, còn con trai út Temirbếch mới ba tuổi. Bọn trẻ sống dưới sự che chở của người hầu cận trung thành và tình thương của người mẹ. Chúng sống đầy đủ không thiếu thốn gì, hoàn toàn tự do và ngày càng khỏe mạnh. Mười năm như vậy đã trôi qua.
Một lần, lũ trẻ chơi cờ với chúng bạn. Acxanbếch thua cuộc. Nó tức điên lên và nhảy tới cướp các con cờ của đứa trẻ được cuộc, thậm chí còn đánh đứa trẻ ấy nữa. Đứa trẻ tức giận hét lên:
– Vì sao ngươi lại đánh ta, cướp đi tất cả của ta. Đáng lẽ ngươi nên đi tìm đàn ngựa ngươi được quyền hưởng sau khi quốc vương mất và giao đàn ngựa đó cho một người Kanmức trông nom mới phải.
Nghe những lời nói ấy, bọn trẻ chạy về gặp mẹ và xin mẹ nói cho chúng rõ, đàn ngựa bây giờ ở đâu và làm cách nào đến đó.
Hoàng hậu trả lời rằng bà cũng không rõ vì khi quốc vương qua đời, ngài không nói cho biết điều bí mật ấy, rằng lũ trẻ nên kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi người bảo trợ sẽ giao lại cho đàn ngựa mà ông ta đang giữ chúng. Nhưng bọn trẻ không tin và muốn đi tìm lũ ngựa. Khi biết không thể ngăn nối các con, hoàng hậu đành chấp thuận cho chúng lên đường. Bà chuẩn bị cho chúng thức ăn dọc đường nhưng vì không có một con ngựa nào ngoài chín con ngựa nuôi giấu dưới lòng đất nên bà đành nói cho bọn trẻ biết!
Khi tất cả đã chuẩn bị xong, lũ ngựa được kéo lên trên khỏi mặt đất, bọn trẻ liền chất thức ăn đi đường lên sáu con ngựa, còn chúng cưỡi lên ba con ngựa tuyệt đẹp, từ biệt hoàng hậu và lên đường.
Chúng đi rất lâu nhưng không tìm thấy dấu vết đàn ngựa. Chúng quyết định phải thịt ngựa. Thế rồi, hết con ngựa này đến con ngựa kia bị giết nhưng dấu vết của đàn ngựa vẫn chẳng thấy đâu.
Thức ăn dự trữ đã hết song chúng vẫn không nản lòng. Một ngày đã bắt đầu và kết thúc mà chúng chẳng có một chút gì để ăn. Chúng cảm thấy sắp chết vì kiệt sức. Chúng vội nằm xuống nghỉ rồi bàn nhau xem nên như thế nào. Sau một hồi tranh luận, bọn trẻ quyết định dù sao cũng phải tiếp tục tìm kiếm và để không chết đói, đành phải thịt con ngựa chúng đang cưỡi. Con ngựa đầu tiên phải giết là con ngựa của Temirbech.
Nơi bọn trẻ dừng lại nghỉ gần một khu rừng và khi bọn trẻ định chọc tiết ngựa chúng chú ý tới một luồng khói bay vờn trên không. Mấy anh em rất mừng. Có khói tức là trong rừng có người ở, chúng có thể kiếm được cái ăn và hỏi thăm về đàn ngựa.
Quên hết nỗi khổ vì đói, bọn trẻ hăng hái nhảy lên ngựa, lao tới khu rừng. Nhưng chúng đã thất vì khi tới rừng chúng hiểu rằng không thể đi tiếp ở bìa rừng nữa. Hàng đám bụi gai mọc dầy xen kẽ vào nhau; mấy anh em liền đi vòng quanh xem ngựa có thể đi theo lối nào. Bụi gai và những cái gai cứng đâm ra khiến cho ngựa không thể vượt qua. Khi đó, bọn trẻ liền quyết định chặt một bụi gai, người nọ theo sau người kia rồi lấy bụi gai đã chặt chặn lại để không cho một ai biết con đường này. Cuối cùng, vừa mệt vừa đói nhưng bọn trẻ đã tiến vào khu rừng. Một lát sau, chúng nhìn thấy một căn nhà gỗ nhỏ. Trong nhà không có ai, song tất cả mọi thứ đều sạch sẽ và ngăn nắp, còn gần bếp lò, có một miếng thịt bò. Chẳng suy nghĩ lâu la gì, họ đặt miếng thịt lên lò và vội vàng ăn để làm dịu cơn đói. Họ chưa kịp ăn xong thì cánh cửa mở toang, trên ngưỡng cửa xuất hiện một ông già râu tóc rậm rạp đến nỗi bọn trẻ không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của ông.
– Các cháu là ai và tới đây làm gì? – Ông già hỏi với giọng không hài lòng.
– Xin đừng giận chúng cháu khi chúng cháu vào nhà ông, hỡi con người nhân hậu. – Chúng kính cẩn trả lời – Rồi chúng bắt đầu kể cho ông già nghe chúng là ai và từ đâu tới. Nghe xong ông già nước mắt ròng ròng vui sướng ôm hôn lũ trẻ và nói rằng ông chính là người Kanmức mà quốc vương quá cố đã tin và giao đàn ngựa cho ông, rằng ông còn chưa mang đàn ngựa trở về vì ông nghĩ, chưa đến lúc làm việc ấy.
Người con trai cả của quốc vương, Acxanbếch liền van xin ông già hãy chỉ cho anh xem đàn ngựa. Người Kanmức từ chối và khuyên chàng trai đừng đòi hỏi điều đó làm gì.
– Cháu còn quá trẻ. – Ông già nhận xét – Muốn tới đó phải có sức khỏe và kinh nghiệm, cháu có thể bị chết mà ta thì cần phải bảo vệ các con trai của quốc vương.
Nhưng Acxanbếch không ngừng nài nỉ nên rút cục ông già phải đồng ý:
– Thôi được, nếu đó là mong muốn không thể thay đổi nổi của cháu, nếu như những lý lẽ của ta không đủ thuyết phục cháu thì cháu nên nhớ rằng bảo vệ cháu chỉ là sự dũng cảm của cháu mà thôi. Cháu hãy lên ngựa đi về hướng đông. Trên đường đi cháu sẽ gặp một khoảng trống, ở giữa là một cái gò. Cháu hãy phi ngựa lên đỉnh gò và giữ cương cho chắc. Ngay lúc ấy một con bò cái xuất hiện. Nó chỉ ở đó trong vòng chín giờ đồng hồ thôi. Nó trở dạ đẻ và ngay lúc đó một con rồng khỏe mạnh bay tới để chén con bò con: Cháu đừng động đến con rồng ấy, ăn xong con bê mới đẻ, nó sẽ bay đi và cháu hãy ngồi lên lưng nó mà đi tiếp, còn con ngựa, cháu hãy để lại trên đỉnh gò. Chẳng bao lâu sau cháu sẽ tới một vùng đất trống nơi có đàn ngựa của cha cháu. Vào lúc 12 giờ đêm, 100 chiến binh sẽ xuất hiện. Họ sẽ chia đàn ngựa ra và xua chúng đi. Cháu đừng động tới họ và cũng đừng lo cho số phận của đàn ngựa. Sẽ không có thiệt hại gì đâu. Sau đó, cháu chọn lấy trong đàn ngựa một con ngựa nhỏ rồi quay trở về ngay. Cháu hãy lên đỉnh gò, cưỡi con ngựa của cháu rồi về ngôi nhà của ta. Khi đó chúng ta còn đang ngủ. Cháu phải giết ngựa chuẩn bị bữa sáng cho chúng ta nhưng nên nhớ cháu phải làm xong việc đó trước khi mặt trời mọc. Ta đã nói hết với cháu rồi. Còn bây giờ cháu đừng sợ và hãy đi đi.
Acxanbếch nhanh nhẹn nhảy lên lưng ngựa rồi lên đường. Vào lúc mặt trời lặn, anh đã tới khoảng trống và nhìn thấy có một cái gò. Nhớ tới lời dạy của ông già Kanmức, Acxanbếch nắm chắc dây cương thúc ngựa lên đỉnh gò. Trước mắt anh xuất hiện một con bò cái tuyệt đẹp. Đêm đã tới, con bò liền trở dạ đẻ. Ngay lập tức, một con rồng kỳ quái xuất hiện. Nó lao tới chỗ con bê và trong nháy mắt chén sạch con bê này. Khi đã cơn đói, con rồng liền bay vút đi. Lúc đó, chàng trai liền nhảy lên lưng con rồng rồi đi tiếp. Chẳng bao lâu sau, trước mắt anh hiện ra một khoảng trống mới ở đó có vô số con ngựa tuyệt đẹp trong đàn ngựa nổi tiếng của cha anh. Đúng như lời ông già, vào lúc nửa đêm, 100 chiến binh phi ngựa tới. Họ xông vào giữa đàn ngựa và xua chúng đi.
Khi lùa đủ ngựa, các chiến binh biến mất. Acxanbếch liền chọn một con ngựa nhỏ trong đàn rồi lên đường trở về. Anh lên đỉnh gò tìm ngựa cưỡi lên lưng nó và khi bình minh, anh đã có mặt ở ngôi nhà trong rừng, trong khi mọi người còn đang ngủ. Anh nhanh chóng chọc tiết ngựa nấu lên rồi chuẩn bị bữa ăn sáng cho các em và ông già. Khi mọi việc xong xuôi, Acxanbếch đánh thức họ dậy. Thấy chàng trai nguyên vẹn và khỏe mạnh trở về, ông già Kanmức vui sướng thốt lên:
– Chàng trai của ta, cháu đã hoàn thành những mệnh lệnh của ta, ta rất vui vì cháu.
Chiều tối hôm đó, con trai thứ của quốc vương lại tới xin ông già Kanmức cho tới chỗ đàn ngựa. Ông già liền từ chối nhưng mọi lý lẽ của ông không thuyết phục được Khaxan. Cuối cùng ông già Kanmức đành đồng ý cho anh lên đường và cũng khuyên Khaxan những lời như đã khuyên Acxanbếch.
Chuyến đi của Khaxan cũng kết thúc tốt đẹp như chuyến đi của người anh, chỉ có điều con bò cái xuất hiện trước anh không bằng con bò xuất hiện trước Acxanbếch. Khi mặt trời mọc, Khaxan nguyên lành trở về với một con ngựa nhỏ để làm bữa ăn sáng. Sau đó, hoàng tử Temirbếch, mới 13 tuổi liền đi tới chỗ ông già Kanmức, xin ông cho cậu tới chỗ đàn ngựa của quốc vương. Thoạt đầu ông già không muốn nghe và từ chối yêu cầu của cậu. Temirbếch giận dỗi. Cậu cố chứng minh với ông già Kanmức rằng đã từ lâu cậu không còn là trẻ con nữa, rằng cậu có đủ sức mạnh và sự nhanh nhẹn không kém gì những người anh.
Thực vậy, Temirbếch mặc dầu còn nhỏ tuổi, thấp bé hơn những người anh nhưng khuôn mặt đẹp đẽ của cậu, sự nhanh nhẹn và sức mạnh của cậu lại vượt xa họ. Temirbếch phải thuyết phục ông già rất lâu, cuối cùng ông đành đồng ý cho cậu ra đi và cậu cũng sốt sắng chuẩn bị lên đường. Ông già Kanmức cũng dặn cậu y hệt như dặn những người anh và ông đành chấp nhận cho cậu lên đường với vẻ mặt không vui.
Temirbếch vui vẻ và phấn khởi ra đi. Chẳng bao lâu sau, cậu đã nhìn thấy một khoảng trống. Cậu liền nắm chắc dây cương, leo lên đỉnh đồi và trong nháy mắt trước mặt cậu xuất hiện một con bò cái. Con bò này xấu xí tới mức không ai muốn nhìn mặt nó nữa. Mặt trời vừa lặn, con bò trở dạ đẻ, cũng ngay lúc đó một con rồng quái gở to lớn bay lên định ăn thịt con bò. Temirbếch rút kiếm ra và chỉ bằng một nhát kiếm, cậu chém đứt đầu con rồng. Sau đó cậu ngồi lên lưng bò và đi tiếp. Chẳng bao lâu sau, cậu đã đi tới khoảng trống thứ hai nơi có đàn ngựa của quốc vương quá cố.
Vào đúng nửa đêm, 100 chiến binh xuất hiện, xông vào giữa đàn ngựa và lùa chúng đi. Thấy vậy Temirbếch giận dữ hét lớn:
– Không được động vào những gì không phải của các anh.
Và cậu dùng kiếm chém chết họ. Sau đó, cậu đặt những cái đầu bị chặt ấy lên lưng ngựa và lũ ngựa phóng đi.
Xong việc, Temirbếch chọn một con ngựa nhỏ nhất trong đàn và lên đường quay về. Khi cậu trở về căn nhà trong rừng để chuẩn bị bữa sáng, cậu nhìn thấy bếp lò đầy nước. Hai người anh của Temirbếch đã làm điều đó với ý định độc ác để cậu út không thực hiện được mệnh lệnh của ông già Kanmức.
Thấy bếp lò đã nguội và không thể nhóm lửa, cậu chẳng nghĩ ngợi gì liền ngồi lên lưng ngựa và nhanh chóng phi vào rừng sâu với hi vọng tìm được lửa. Khi xuyên qua rừng rậm hoàng tử Temirbếch bỗng nhìn thấy hai người đánh nhau, một người hoàn toàn đen, một người hoàn toàn trắng. Hai người chẳng để ý gì đến cậu. Cậu liền tới gần họ và hỏi:
– Các anh là ai và vì sao lại đánh nhau thế này?
– Chúng tôi là ngày và đêm. – Họ trả lời – Khi một người trong chúng tôi xuất hiện, thì người kia phải biến đi.
Temirbếch chợt nhớ ra cậu cần phải tìm ra lửa trước khi mặt trời mọc tức là trước khi ngày xuất hiện, như ông già ra lệnh. Cậu chẳng cần suy nghĩ lâu, liền nhảy xuống ngựa ôm lấy ngày và đêm, trói họ rồi vứt vào bụi rậm.
– Này, hãy chịu khó nằm yên ở đây – Temirbếch hét lên – cho tới khi tôi trở về, tôi sẽ thả các anh ra và các anh tiếp tục tranh đấu với nhau.
Nói xong cậu liền nhảy lên ngựa và đi tiếp.
Một lát sau, cậu nhìn thấy đằng xa có khói bốc lên. Cậu liền ra khỏi rừng phóng ngựa về hướng đó. Cậu ra tới một khoảng trống có những cây lớn bao quanh. Giữa khoảng trống là một đám lửa đang cháy rừng rực, xung quanh là 12 tên khổng lò đang nằm ngủ.
Temirbếch nhanh chóng xuống ngựa, bò giữa những tên khổng lồ đang ngủ tới chỗ đống lửa, cầm lấy một thanh củi đang cháy, thận trọng bò ra, không may một hòn than rơi vào một tên khổng lồ. Tên này choàng tỉnh dậy túm lấy Temirbếch hét lên, tất cả bọn khổng lồ còn lại liền nhảy chồm lên vây lấy cậu. Temirbếch không hề bối rối, cậu liền thuyết phục chúng rằng cậu tới đây không phải với ý định độc ác, rằng cậu cần lửa và bắt đầu xin bọn khổng lồ thả cậu ra và cho cậu một thanh củi đang cháy. Nghe cậu nói vậy, bọn khổng lồ bảo:
– Chúng ta sẽ không làm điều gì ác cho cậu và thậm chí còn cho cậu lửa. Nhưng muốn vậy, cậu phải thực hiện mệnh lệnh của bọn ta. Hãy cho chúng ta ăn vì chúng ta đang đói. Hãy tới chỗ đám mây kia, bắt lấy một con bò, thui nó lên, lột da cắt thịt ra nấu canh. Số thịt còn lại chia làm 12 phần theo số người của chúng ta. Khi chúng ta đỡ cơn đói, cậu phải nghe một yêu cầu nữa.
Temirbếch nhanh chóng thực hiện xong nhiệm vụ mà bọn khổng lồ giao cho. Một lát sau, món canh đã sôi, cậu cắt thịt chia thành từng phần. Xong xuôi cậu đánh thức bọn khổng lồ qua ăn sáng. Khi đếm các phần thịt, bọn chúng hét lên:
– Thế nào, ngươi không biết đếm hay sao. Chúng ta chỉ có 12 người, sao người lại chia thành 13 phần.
– Thế các anh không biết nghĩ – Temirbếch phẫn nộ – phải chăng tôi không phải là người và không có quyền ăn như các anh?
Câu nói dũng cảm của cậu khiến bọn khổng lồ ngạc nhiên và chúng cho phép cậu cùng ngồi vào bàn ăn với chúng.
Khi tất cả bắt đầu ăn, Temirbếch lẳng lặng quăng thịt qua vai về phía sau không để bọn chúng thấy. Khi quẳng hết thịt đi rồi, cậu liền lấy thịt trong phần của các tên khác để ăn. Tất cả bọn khổng lồ kinh ngạc lặng đi vì tài ăn khác thường của cậu. Sau món thịt bắt đầu đến món canh. Canh được múc ra từng đĩa một cho mỗi tên khổng lồ. Lần này, Temirbếch cũng láu vặt như lần trước. Cậu lẳng lặng đổ hết canh xuống đất rồi lấy canh của những tên khác ăn. Bọn khổng lồ rất ngạc nhiên vì tính phàm ăn của cậu và nghĩ thầm: có lẽ anh chàng này phải có một sức mạnh phi thường.
Sau bữa ăn sáng, bọn khổng lồ lại ra lệnh cho Temirbếch:
– Chúng ta rất hài lòng về anh. – Chúng nói – Nhưng chúng ta sẽ hài lòng hơn nếu anh cũng hoàn thành nốt yêu cầu thứ hai. Anh phải tới vương quốc bên cạnh khu rừng này, vào cung điện bắt cóc con gái của quốc vương, cô gái có một mái tóc nửa là vàng, nửa là bạc mà vẻ đẹp của cô ấy không ai sánh kịp trên thế gian này. Khi anh đưa cô gái ấy về đây cho chúng tôi, chúng tôi sẽ thả anh ra và cho anh lửa. Còn bây giờ thì anh hãy đi đi!
– Được thôi. – Temirbếch nói – Tôi sẽ cùng đi với các anh. Chỉ có điều các anh hãy đi sau tôi. Khi tôi vào được cung điện và huýt sáo, các anh sẽ lần lượt vào theo tôi.
Bọn khổng lồ đồng ý và tất cả cùng lên đường. Vừa ra khỏi rừng bọn khổng lồ phải chặt các bụi gai và chúng làm việc ấy một cách dễ dàng. Chẳng bao lâu sau, Temirbếch đã tới lãnh địa của vương quốc gần ngay cạnh khu rừng; lâu đài tráng lệ ấy được bao quanh bằng lớp hàng rào dày đặc.
– Này, các anh hãy đợi ở đây, khi nào tôi huýt sáo, các anh hãy từng người người một vào nhé! – Temirbếch hét lên với bọn khổng lồ và bước vào cổng.
Vào đến sân, hoàng tử Temirbếch trốn sau một bức tường, rút kiếm ra và huýt sáo lanh lảnh. Tên khổng lồ đầu tiên bước vào sân, Temirbếch nhanh chóng chặt đầu khiến hắn không kịp kêu và anh lần lượt giết mười một tên khổng lồ còn lại cũng bằng cách như vậy.
Khi bọn khổng lồ đã chết, Temirbếch nhặt các cái đầu ấy cắm lên cọc hàng rào rồi đi vào cung điện tìm căn phòng của cô gái tóc bạc. Anh đi rất lâu theo một mê cung rộng lớn nhưng vẫn không tìm được phòng ngủ của các cô gái con quốc vương. Khi đã trấn tĩnh, anh bỗng dừng lại, không tin ở mắt mình nữa. Trên một cái giường xa hoa, ba cô gái đẹp con gái quốc vương đang ngủ say. Cô gái trẻ nhất, có mái tóc vàng và nằm bên cạnh cô chị cả. Cô có một vẻ đẹp kỳ lạ, mái tóc bạc và vàng xõa xuống đôi vai. Temirbếch nín thở say sưa ngắm cô gái đẹp nhưng anh bỗng chú ý tới tiếng động và tiếng gió rít khủng khiếp, thứ tiếng đó ngày càng gần lại và trở nên đe dọa hơn. Chỉ trong nháy mắt, một con rồng quái dị to lớn bay qua các cánh cửa mở toang. Nó lao tới chỗ các cô gái đang ngủ, định hút máu các cô như nó vẫn thường làm mỗi buổi sáng trước khi mặt trời mọc.
Temirbếch liền rút kiếm ra và bằng một nhát chém dữ dội, anh giết chết con quái vật. Sau đó, Temirbếch tới chỗ các cô gái đang ngủ và đổi chỗ nằm của các cô. Cô thứ hai đang nằm bên trái cô chị cả được bế sang nằm bên phải, còn cô Út có mái tóc bạc được chuyển sang chỗ của cô thứ hai. Anh còn tháo ở tay cô út cái nhẫn quý giá đeo vào ngón tay của mình và nhanh chóng rời khỏi cung điện, theo con đường quen thuộc đi vào rừng. Tới bìa rừng, nơi bọn khổng lồ bị chặt đầu, Temirbếch cẩn thận xếp đặt lại, rào con đường bằng các loại bụi gai rồi tới nơi có đống lửa. Anh cầm lấy một thanh củi lớn đang cháy, nhảy lên lưng ngựa, quay về căn nhà của ông già Kanmức. Khi đi qua nơi ngày và đêm anh cởi trói cho họ và họ lại lao vào chiến đấu với nhau.
Khi ngày thay thế đêm, Temirbếch kịp trở về căn nhà gỗ, đốt lò lên, cắt và nấu thịt. Đúng lúc những tia nắng mặt trời đầu tiên rọi xuống, họ liền ngồi vào ăn sáng và hai người anh rất ngạc nhiên. Họ không thể nào đoán ra, Temirbếch lấy được lửa từ đâu về để nhóm lò.
Ông già Kanmức vui sướng và tự hào ngắm nhìn vẻ đẹp của chàng trai dũng cảm, ông muốn anh kể về chuyến đi đêm qua của anh nhưng Temirbếch không thốt ra một lời nào, anh kêu mệt và đi ngủ.
Cũng trong thời gian Temirbếch mời hai anh ăn sáng, trong cung điện của quốc vương, nơi có các cô gái đẹp – quốc vương tỉnh dậy trước mọi người và vội vàng đi vào hậu cung với ý nghĩ khủng khiếp rằng, cũng như các buổi sáng khác, ông sẽ nhìn thấy các cô gái xanh lướt, sống dở chết dở vì bị mất máu do con rồng có cánh hút. Không thể kể hết sự ngạc nhiên và niềm vui của quốc vương khi ông thấy trước ngưỡng cửa hậu cung, đầu con quái vật bị chặt đầm đìa máu và trên giường, ba cô gái của ông vẫn đang ngủ say. Cùng lúc ấy, quốc vương còn nhận thấy cô gái thứ hai và cô út không nằm đúng chỗ của mình và cái nhẫn thiêng liêng trên tay cô gái út đã biến mất.
Niềm tự hào của quốc vương và những người hầu cận của ông thật lớn.
– Thánh Ala vĩ đại! – Ông nói – Dẫu sao ta cũng phải tìm cho ra con người đã giải thoát các con gái ta khỏi sự hành hạ hàng ngày và ta phải cảm ơn con người đó thật xứng đáng.
Sau đó, quốc vương liền tổ chức một bữa tiệc lớn mời tất cả các chàng trai dũng mãnh ở gần đó tới. Nếu ai đeo cái nhẫn của công chúa út thì người đó sẽ phải kể chi tiết về cuộc chiến đấu của anh ta với con rồng và quốc vương hứa sẽ gả một cô gái cho người đó làm vợ và nhường cho người đó một nửa vương quốc.
Khắp nơi truyền đi lệnh của quốc vương mở bữa tiệc lớn. Rất nhiều chàng trai tới lâu đài của quốc vương, duy chỉ có Temirbếch là không tới vì lệnh đó không truyền đến khu rừng nơi mấy anh em họ sống. Người truyền lệnh thấy khu rừng bao quanh bằng những bụi gai, liền quyết định không đi sâu vào rừng nữa.
Khách khứa kéo đến bữa tiệc ăn uống rất vui vẻ, duy chỉ có quốc vương là không vui. Giữa đám khách tới dự tiệc, ông không tìm thấy người đã giải thoát cho các con gái của ông khỏi con rồng hung dữ.
Quốc vương rất buồn, và để giải khuây, ông bèn đi săn. Nhiều ngày liền, ông cùng đoàn tùy tùng đi săn trên đồng trống và các mương xói. Khi đuổi theo lũ thú, ngẫu nhiên ông đi tới bìa rừng nơi Temirbếch sống với hai người anh. Khu rừng rậm rạp không ai có thể vượt qua. Càng khó càng khiến trí tò mò của quốc vương tăng lên. Ông ra lệnh cho những người hầu mở đường để ông đi vào rừng. Ông đi quanh co rất lâu giữa những bụi cây và khi không còn đi được nữa, ông nhìn thấy dưới đám cây ngôi nhà gỗ của ông già người Kanmức.
“Ai có thể ở đây, tại nơi hoang vắng này nhỉ?” – Ông nghĩ, rồi xuống ngựa, mạnh dạn bước vào ngôi nhà.
Mấy anh em sung sướng tiếp đón quốc vương, thết ông món thịt ngựa non và mời ông ăn món kumức. Sau khi nghỉ ngơi và ăn no, quốc vương liền hỏi mấy anh em xem họ là ai, tên họ là gì và vì sao họ tới sống ở khu rừng này nhưng không một ai đáp lời ông. Hai người anh không trả lời quốc vương, chỉ có chàng Temirbếch là trả lời ông như sau:
– Thưa quốc vương, không biết ngài có muốn nghe tôi kể một câu chuyện lý thú hay không?
– Vì sao tôi lại không muốn nghe cơ chứ? Tôi rất hài lòng được nghe anh đây. – Quốc vương nói và chăm chủ lắng nghe Temirbếch kể.
Temirbếch bắt đầu kể về những chiến công của mình nhưng tên các nhân vật trong chuyện đó do anh tự nghĩ ra. Quốc vương, ông già Kanmức, Acxanbếch và Khaxan hứng thú lắng nghe. Khi Temirbếch kể về tòa lâu đài và việc tháo nhẫn ở tay cô gái đẹp, quốc vương chợt nhìn vào tay Temirbếch và thấy ở ngón út của anh đeo chiếc nhẫn của con gái ông. Không kìm được, ông vui sướng thốt lên:
– Vậy ra đây là người đã giải thoát cho các con gái tôi khỏi con rồng khủng khiếp! – Rồi ông nồng nhiệt ôm Temirbếch.
Sau đó, Temirbếch thừa nhận, anh là nhân vật của câu chuyện ấy và những chiến công mà anh kể không phải là bịa đặt mà là sự thực.
– Vậy anh chính là người chồng mong ước của con gái tôi và là rể yêu của tôi! – Quốc vương vui vẻ thốt lên – Bây giờ hãy chuẩn bị lên đường, đem theo đàn ngựa của quốc vương quá cố tới chỗ tôi. Tôi sẽ gả tất cả các con gái của tôi cho các anh. Trên đường đi, chàng Temirbếch dũng cảm hãy chỉ cho tôi những nơi liên quan mà anh kể nhé.
Acxanbếch và Khaxan cũng mong muốn tự mình có thể kể câu chuyện y như em trai, và họ bắt đầu ghen ty với Temirbếch.
Khi đi ngang qua rừng, hoàng tử Temirbếch dừng ngựa lại tại nơi mà anh đã thực hiện chiến công và anh kể lại lần thứ hai cho quốc vương và hai anh nghe. Đi qua đồng trống nơi có đàn ngựa của người cha quá cố, ba anh em và ông già Kanmức liền gom đàn ngựa lại, lùa chúng tới lãnh địa của quốc vương. Chẳng bao lâu sau, họ đã đi tới cung điện của quốc vương và đám cưới của ba anh em được tổ chức. Người anh cả Acxanbếch lấy con gái cả của quốc vương. Người anh thứ hai, Khaxan lấy cô con gái thứ hai của quốc vương và Temirbếch lấy cô gái út, cô gái đẹp có mái tóc vàng và bạc.
Theo lời hứa của quốc vương, Temirbếch được hưởng một nửa vương quốc. Temirbếch liền chia xẻ nửa vương quốc ấy với hai người anh, Acxanbếch và Khaxan. Đám cưới ba cô con gái của quốc vương được tổ chức trọng thể và tiệc tùng kéo dài nhiều ngày liền với niềm vui tưởng như vô hạn.
Nhưng, khi một ngày mới bắt đầu, mấy anh em đều muốn quay về quê hương, tới vương quốc của người cha, nơi người mẹ già đang chờ họ. Họ liền bày tỏ nguyện vọng với quốc vương. Dẫu không muốn và cảm thấy rất nặng nề khi phải chia tay với ba cô gái yêu nhưng quốc vương vẫn không ngăn nổi họ.
Sau một thời gian chuẩn bị, ba cô con gái quốc vương cùng với chồng và tài sản chuẩn bị lên đường. Đi đầu là đàn ngựa, sau đó là các cô vợ và mấy anh em trai cùng vô số những người hầu đi theo. Đoàn ngựa chất đầy thức ăn. Chỉ có ông già Kanmức là không đi, ông ở lại với quốc vương để chia xẻ với ngài mọi hoàn cảnh.
Đoàn người phải đi tiếp tới một nơi hoàn toàn xa lạ. Trước đây, Acxanbếch nghe đồn rằng ở gần đó có một vương quốc đá của một tên khổng lồ tàn bạo, Temirbếch đã báo trước cho mọi người biết, dù thế nào đi nữa, nếu trên đường họ gặp một cái giếng thì không ai được lấy nước giếng ấy lên dù họ có khát đến đâu, nếu không họ sẽ gặp họa lớn. Báo cho mọi người biết xong, Temirbếch liền dừng lại, cho cả đoàn lên trước còn anh ta đi cuối cùng để quan sát.
Họ đi rất lâu. Tất cả đều mệt mỏi và khát nước khủng khiếp. Nước họ mang theo đã hết. Các tia nắng mặt trời xói lên đầu càng khiến họ khổ hơn. Xung quanh là hoang mạc vắng lặng, không một cái cây, kể cả một bụi gai. Lũ ngựa bị hành hạ và cả những người cưỡi trên lưng ngựa đều mệt lử.
Bỗng nhiên, họ nhìn thấy ở đằng xa có một cái gì đó giống như cái giếng. Gắng hết sức, họ xua đàn ngựa theo hướng đó – nơi có cái giếng. Và quả thật, chẳng bao lâu sau họ tới một cái giếng tuyệt đẹp, xung quanh là những tảng đá lớn trông giống như những con người và các con vật.
Mấy người anh cũng như những người hầu không chú ý gì cả, họ nhất loạt lao tới giếng và thích thú uống cho đã thứ nước giếng mát lạnh, sạch sẽ; sau đó còn cho lũ ngựa uống. Chỉ một mình Temirbếch là không uống nước, anh lại ở khoảng cách khá xa nên không thể ngăn hai người anh và cả đoàn người vì hành động thiếu suy xét ấy.
Khi mọi người và lũ súc vật uống nước xong, bỗng nhiên trước mặt họ xuất hiện một tên khổng lồ tàn bạo hung hãn. Hắn cầm cái roi trong tay và quất sang phải sang trái, ai cũng bị hắn đánh cho một roi. Chỉ trong nháy mắt họ đều hóa đá. Vẻ ngoài của họ giống như các khối đá trước đây bên giếng. Không một người nào, một con ngựa nào sống sót. Temirbếch tới giếng và buồn bã thốt lên:
– Thật bất hạnh! Họ đã không nghe lời khuyên của ta và họ đã chết!
Khi xem xét các con người và vật hóa đá ấy, Temirbếch không tìm thấy cô gái đẹp – vợ anh. “Rõ ràng, tên khổng lồ đã say mê sắc đẹp của vợ ta và mang cô ấy đi rồi”.
Temirbếch thất vọng nghĩ và anh mau chóng lên đường đi tìm vương quốc của tên khổng lồ hung bạo. Anh đi rất lâu giữa những khối đá cho tới khi nhìn thấy ở phía xa một tòa lâu đài. Anh đoán có lẽ đó là nơi tên Khổng lồ ở. Temirbếch dũng cảm ruổi ngựa tới lâu đài, anh nóng lòng muốn biết số phận người vợ yêu của mình.
Bước vào các căn phòng lớn trong lâu đài, Temirbếch nhìn thấy các công chúa đang ở trong sự câm lặng tĩnh mịch. Anh lang thang rất lâu tìm vợ, đi khắp các nơi trong cái cung điện xa hoa ấy mà không gặp ở đâu một con người còn sống. Cuối cùng, anh mở toang cánh cửa của một căn phòng và nhìn thấy vợ mình. Cô gái tóc bạc đang ngồi, đầu gục xuống, hai hàng nước mắt ròng ròng chảy trên khuôn mặt tuyệt đẹp. Temirbếch và vợ thật vui sướng khi gặp lại nhau:
– Hãy nói cho ta biết, – anh nói – tên khổng lồ hiện đang ở đâu, và làm cách nào để cứu mọi người và lũ súc vật.
– Kẻ đầy đọa thiếp còn đang ngủ. – Cô gái đẹp đáp. – Chúng ta cần phải lợi dụng thời cơ. Bây giờ thiếp sẽ mang cây roi thần của hắn về đây. Chàng chỉ cần đánh đúng một roi, tên khổng lồ sẽ biến thành đá, sau đó thiếp sẽ cho chàng rõ cần phải làm gì tiếp theo.
Nói xong, vợ Temirbếch liền vào một căn phòng và ngay lập tức trở ra tay cầm chiếc roi thần.
– Bây giờ hãy đi theo thiếp tới hậu cung của tên khổng lồ. – Người vợ nói. – Chàng chỉ cần đánh đúng vào hắn một roi thôi, hắn sẽ biến thành đá như các anh chàng.
Quả thật như vậy, Temirbếch vừa đánh một roi vào người tên khổng lồ đang ngủ, ngay trong chớp mắt, hắn biến thành một người đá vô cảm.
– Thật là tuyệt, thế là cái ác đã bị diệt rồi. – Vợ Temirbếch sung sướng thốt lên – Bây giờ thiếp sẽ chỉ cho chàng cách làm sống lại các anh chàng, các chị gái của thiếp, tất cả người hầu và súc vật. Sức mạnh của cái roi này là ở chỗ đó, nếu đánh một roi, mọi sinh vật sẽ biến thành đá còn nếu đánh ba roi vào các tảng đá ấy, đá sẽ sống lại thành người hoặc vật. Tên khổng lồ đã làm như vậy với thiếp. Thiếp cũng uống nước giếng và hắn ta đã biến thiếp thành đá, nhưng vì say mê sắc đẹp của thiếp, hắn làm thiếp sống lại bằng ba lần quất roi. Sau này, chính hắn đã cho thiếp biết sức mạnh của cái roi đó.
– Thế thì hãy đi nhanh lên! – Temirbếch sốt ruột thốt lên.
Theo chỉ dẫn của vợ, Temirbếch làm sống lại tất cả người và vật, không chỉ trong đoàn người của anh, mà cả những ai trước đó đã đi ngang qua đây và uống nước ở giếng này.
Một lát sau, hoang mạc tràn đầy tiếng người và tiếng súc vật, tiếng ồn ào, tiếng nói, tiếng cười, tiếng ngựa hý. Những người được cứu sống đều khóc và lao vào cảm ơn người đã giải thoát cho họ khỏi kiếp đá và ca ngợi tên tuổi của Temirbếch. Chỉ có những người anh là giấu kín trong đáy lòng sự ghen tỵ với những chiến công vĩ đại của Temirbếch. Thay cho sự biết ơn, họ chỉ cảm thấy lòng hằn thù và mong muốn tách khỏi con người đã cứu mình bằng bất cứ giá nào.
Cuối cùng, khi tất cả đã ổn định, đoàn người lại tiếp tục chuyến đi xa. Chẳng bao lâu sau trên đường đi, họ gặp một cái hố rất lớn, trên phủ những cành khô. Hai người anh xuống ngựa gạt các cành khô và nhìn xuống dưới. Cái hố sâu đến nỗi không làm cách nào có thể nhìn xuống đáy của nó. Tính tò mò của những người đi đường ngày càng tăng. Họ quyết định phải ròng dây cho một người xuống dưới đó xem sao.
Để thực hiện sự mạo hiểm này, thoạt đầu mọi người đề nghị người anh cả Acxanbếch, nhưng anh ta sợ và kiên quyết từ chối. Khi mọi người đề nghị anh thứ hai Khaxan, anh ta cũng dứt khoát từ chối và khẳng định lần này, người em út Temirbếch phải xuống hố.
Temirbếch chẳng hề dao động, đồng ý ngay và hai người anh liền dùng dây thả Temirbếch xuống.
– Này, cậu tìm thấy cái gì dưới đấy? – Họ hét lên khi thấy sợi dây không động đậy nữa.
– Ôi, rất nhiều đá đẹp, quý và cả vàng nữa. – Temirbếch trả lời.
– Hãy gom hết đống của quý ấy và chuyển lên đây. – Họ tham lam kêu lớn.
– Hãy thả những cái túi không xuống hố cho em để đựng vàng và đá. – Temirbếch nói.
Và thế là họ bắt đầu lôi lên khỏi hố cả một kho của, hết túi nọ đến túi kia chất đầy vàng và đá quý được kéo lên. Cuối cùng tiếng người anh hỏi Temirbếch:
– Còn nhiều vàng và đá dưới hố không?
– Ôi, bây giờ chỉ còn một mình em thôi. – Temirbếch trả lời.
Nghe thấy câu trả lời ấy, Acxanbếch và Khaxan liếc nhìn nhau cười độc địa và hét lên với Temirbếch:
– Hãy nhanh chóng thu gom nốt những thứ còn lại đi, chúng ta đi đây.
Để Temirbếch ở mãi dưới hố, hai người anh liền dùng dao cắt dây
– Vĩnh biệt Temirbếch! Chúng ta không còn cần sự giúp đỡ của cậu nữa; hãy giữ lấy kho của quý của mình nhé! – Hai người anh cất tiếng cười độc ác và tiếp tục lên đường. Thấy sợi dây thả xuống bị cắt và nghe thấy tiếng cười độc địa của hai người anh, Temirbếch hiểu rằng họ muốn anh phải chết đói ở đây. Lần đầu tiên trong đời anh, anh mất tinh thần và sự thất vọng bắt đầu xâm chiếm tâm hồn chàng trai dũng cảm.
Nhưng trái tim ngoan cường vẫn mách bảo anh không nên thất vọng. Hãy thử hết mọi cách xem sao. Anh bắt đầu bình tĩnh xem xét cái hố và nghĩ không thể lên khỏi cái hố này được. Nhưng sự quan sát kỹ không phải là không có kết quả, cái hố chật dường như trơn bóng, tay của anh không bám vào đâu được. Ngoài thanh kiếm ra, không còn một thứ vũ khí gì khác có thể làm các bậc lên, thậm chí nó lại là một bức tường đá nên không có cách gì phá được.
Nỗi buồn lại xâm chiếm tâm hồn anh và khi anh hầu như hoàn toàn thất vọng, anh bỗng nhìn thấy trong hố có một thứ ánh sáng mờ mờ. Anh ngẩng ngay đầu lên và thấy một tia sáng chiếu xuống hố. Nhìn thật lâu, hoàng tử Temirbếch mới hiểu ánh sáng mặt trời chiếu xuống hố được rọi qua một tổ chim đại bàng lơ lửng phía trên. Trong nháy mắt những ý nghĩ rõ ràng đã chín trong suy nghĩ của anh. Anh sẽ ra khỏi đây nhờ sự giúp đỡ của những con chim ăn thịt người này. Không chú ý mà anh đã tìm ra lối thoát, anh liền cởi áo để lộ hai cánh tay rồi dùng kiếm cắt một miếng thịt lớn ở tay phải và dùng tay trái để lên đầu kiên nhẫn chờ đợi. Anh tin rằng lũ chim sẽ ngửi thấy mùi máu, lũ chim sẽ bay xuống.
Quả đúng như vậy, Temirbếch đã không lầm. Chẳng bao lâu anh nghe thấy tiếng vỗ cánh, tiếng sột soạt của con chim đại bàng. Tiếng động ngày càng rõ dần và một con chim lớn bay xuống. Nhận thấy ở dưới đáy hố thấy có con mồi, nó liền dùng móng quắp lấy miếng thịt. Temirbếch nhanh như tia chớp dùng hai tay bám lấy chân con chim và con chim cùng với anh bay lên. Con chim vừa bay ra khỏi hố, Temirbếch buông tay ra và nhẹ nhàng rơi xuống đất. Đuối sức vì mất máu ở cánh tay, anh ngủ thiếp đi.
Cùng lúc khi Temirbếch bị bỏ lại dưới hố, hai người anh vui vẻ tiếp tục lên đường, không mảy may băn khoăn về số phận của người em, thậm chí họ còn vui sướng vì còn một cách rất nhẹ nhàng họ đã tránh xa được con người mà họ căm thù. Khi đó, người vợ trẻ của Temirbếch liền van xin hai người anh hãy thương hại người đã cứu họ và mang lại sự giàu có cho họ nhưng đáp lại sự đau đớn và nước mắt của người phụ nữ này là tiếng chửi và tiếng cười độc ác. Thậm chí hai người chị gái của cô cũng khinh miệt cô. Người phụ nữ bất hạnh đắng cay khóc và nguyền rủa số phận độc ác đối với cô.
Trước khi tới vương quốc của người cha – quốc vương quá cố, hai người anh đã giết hết người hầu của cô út và bắt cô làm nô lệ.
– Từ nay, – hai người anh vô lương nói – cô không được gọi vợ của hai chúng tôi là chị, cô sẽ là nô lệ của họ, cuộc sống của cô sẽ phụ thuộc vào họ, cô phải làm việc không ngừng và không được phạm một lỗi nào, cô mới được yên. Nếu không, cô biết điều gì sẽ chờ đợi rồi đấy!
Thật không dễ dàng chút nào khi nghe những lời nói như vậy phát ra từ miệng những người thân. Nhưng giấu kín những nỗi khổ trong lòng, cô gái út quyết định sẽ kiên nhẫn chịu mọi sự nhục mạ. Trong tâm hồn cô vẫn le lói một tia hi vọng vào sự giải thoát mọi đau khổ này
Cuộc sống nặng nề bắt đầu với người con gái yêu của quốc vương. Cô phải thức khuya dậy sớm trước tất cả mọi người, phải làm những công việc nặng nề, bẩn thỉu. Hơi sơ suất một chút là cô bị nghe chửi, thậm chí còn bị đánh. Cuộc sống của cô còn nặng nề hơn khi hai người chị, mới trước kia còn thân thiết với cô bây giờ nhìn cô như một kẻ nô lệ, họ chẳng thương hại gì cô bởi vì họ không thể chịu nổi khi cô kể cho những người xung quanh nghe cô là ai, Temirbếch chết ở đâu. Hai người chị cố làm cho những người xung quanh hiểu cô là một con ngốc, không thể tin vào những lời nói của cô. Nhưng người vợ của Temirbếch vẫn không nản lòng. Cô kiên nhẫn chờ đợi sự giải thoát chẳng bao lâu sẽ tới với cô gái đẹp tóc bạc.
Hoàng tử Temirbếch ngủ một giấc say sưa. Anh tỉnh dậy và cảm thấy sảng khoái, sẵn sàng đi tiếp. Acxanbếch và Khaxan đã đi một quãng đường dài liên tục không nghỉ vì họ không dám mạo hiểm. Bởi vậy khoảng cách giữa Temirbếch và họ càng lớn. Hơn nữa, Temirbếch không có ngựa, nhiều ngày liền phải đi bộ nhưng Temirbếch không nản lòng. Ý nghĩ về người vợ nâng đỡ bước chân anh. Cuối cùng, anh đã tới bờ của con sông quen thuộc và lần đầu tiên sau nhiều ngày Temirbếch đã cho phép mình được nghỉ ngơi.
Trốn vào một bụi cây rậm ven bờ sông, Temirbếch có thể tự do quan sát tất cả những người ra sông mà không ai nhìn thấy anh. Bỗng nhiên anh nhìn thấy một nữ nô lệ từ cung điện của quốc vương bước ra bờ sông. Hình dáng và vẻ mặt của người phụ nữ này làm anh nghĩ tới vợ. Cô ta mang chiếc bình ra sông lấy nước. Khi khẳng định người nữ nô lệ ấy là vợ anh, anh nóng ruột muốn nói chuyện với vợ và nghe cô kể xem vì sao cô lại lạ lùng như vậy. Anh liền gọi tên cô. Nghe giọng nói thân quen với mình, người phụ nữ lao tới chỗ Temirbếch và khóc vì sung sướng.
Sau đó cô kể cho chồng nghe tất cả những gì đã xảy ra với cô trong thời gian qua, rằng khi trở lại vương quốc của cha, người mẹ của anh không còn sống nên chẳng còn ai hỏi về số phận của Temirbếch.
Nhưng bây giờ chàng đã trở về đây, cô vui mừng nói:
– Thiếp không còn sợ gì nữa.
– Phải, những kẻ hành hạ nàng phải bị trừng trị thật xứng đáng với những điều ác mà chúng gây ra cho nàng và những điều ác mà chúng suýt giết chết ta. – Temirbếch nói – Nàng hãy nghe ta nói đây: hãy trở về lâu đài và làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, đừng cho các anh trai của ta và các chị gái của nàng biết ta đang ở rất gần, hãy giấu kín niềm vui và tỏ vẻ buồn bã. Khi nàng rửa bát đĩa, hãy đập vỡ thật nhiều bát đĩa quý để anh trai của ta phải tức giận. Họ sẽ mắng chửi nàng. Nàng hãy nói lại khiến họ phải giơ tay đánh nàng. Khi ấy ta sẽ có lý do bảo vệ nàng vì công bằng mà họ sẽ bị đền tội.
Xin chàng hãy yên tâm. – Cô gái đáp – Tất cả những điều đó quá dễ dàng vì thiếp phải luôn nghe những lời mắng chửi rồi.
Nói xong, người vợ liền trở về lâu đài và có vẻ mặt buồn như thường lệ. Sau khi vợ đi khỏi, Temirbếch nhanh chóng tiến tới lâu đài. Anh trốn vào một chỗ dưới bóng cây, tránh con mắt của mọi người và căng tai lắng nghe những gì đang diễn ra.
Chẳng bao lâu anh nghe thấy những bát đĩa vỡ, sau đó là giọng nói giận dữ của Acxanbếch, Khaxan và hai người vợ của họ. Tiếng chửi ngày càng độc địa trút lên đầu người phụ nữ trẻ, tiếp theo là sự phản kháng của cô và tiếng đánh đập cô. Temirbếch không thể chịu đựng hơn được nữa. Như một mũi tên anh lao vào cung điện. Anh vừa chạy vừa rút kiếm ra rồi như một trận cuồng phong anh lao vào căn phòng mà vợ anh đang bị hành hạ. Hoàng tử Temirbếch hai lần vung kiếm lên, kết liễu đời Acxanbếch và Khaxan.
– Còn các người, những mụ đàn bà độc ác kia. – Anh hét lớn – Vì sự nhẫn tâm của các ngươi, từ nay các ngươi phải làm nô lệ hầu hạ chúng ta, hầu hạ vợ ta, người mà các ngươi đã hành hạ bằng mọi cách; đó là sự trừng phạt xứng đáng với các ngươi.
Sau đó, Temirbếch lên nắm quyền cai quản vương quốc. Dưới quyền anh, dân chúng được tự do, thoát khỏi Acxanbếch và Khaxan, hai con người tàn nhẫn. Họ rất yêu mến vị quốc vương trẻ và người vợ tuyệt đẹp của anh, họ thành tâm mong hai người sống lâu và hạnh phúc.
Chuyện kể về hoàng tử Temirbếch – Truyện cổ tích thiếu nhi
– TheGioiCoTich.Vn –
Kho tàng truyện cổ tích dành cho các bé
Ngoài câu chuyện kể về hoàng tử Temirbếch kể trên, Thế giới cổ tích còn sưu tầm và chọn lọc rất nhiều những câu chuyện cổ tích thú vị, hấp dẫn khác. Các bạn nhỏ sẽ được bước chân vào thế giới của các bà tiên quyền năng, các nàng công chúa xinh đẹp hay các chàng hoàng tử dũng cảm,… Và đằng sau mỗi câu chuyện ấy đều là những bài học bổ ích về đạo đức và cuộc sống.
Đừng quên khám phá kho tàng truyện cổ tích hay nhất của Việt Nam và thế giới tại TheGioiCoTich.Vn.