Ếch ngồi đấy giếng
Ếch ngồi đáy giếng là truyện ngụ ngôn phê phán những kẻ hiểu biết cạn hẹp, đồng thời khuyên nhủ chúng ta phải cố gắng mở rộng tầm hiểu biết của mình.
[/alert]Ngày xưa, có một con ếch sống trong một cái giếng nọ. Từ khi sinh ra đến giờ, Ếch ta chưa bao giờ ra khỏi cái giếng ấy. Hàng xóm của ếch chỉ gồm vài con vật bé nhỏ như là cua, ốc, tép và chú nhái bén họ hàng.
Ếch có tiếng kêu rất to, mỗi lần anh chàng ộp oạp là vang động cả cái xóm giếng bé nhỏ ấy. Âm thanh được cộng hưởng trong vòm giếng khiến tiếng kêu của ếch được khuếch đại và vang vọng, làm cho các loài vật bé nhỏ sống cùng hết sức hoảng sợ.
Chính vì cái uy như thế, nên ếch thấy mình giống như một vị chúa tể[1], nói gì là các loài vật kia đều phải nghe răm rắp. Ếch nhìn lên bầu trời, thấy bầu trời chỉ bé bằng cái miệng giếng, nên càng thấy mình oai phong.
Rồi một hôm, mưa to gió lớn, nước đổ xuống giếng như trút. Mưa mấy ngày mấy đêm liền làm cho nước trong giếng dềnh lênh[2] tràn bờ. Ếch tưởng đã lên đến trời, liền bơi lên, nhảy ra khỏi giếng.
Vốn dĩ coi trời bằng vung, ếch ta cứ nghênh ngang nhảy nhót khắp nơi, không thèm để ý đến mọi vật xung quanh. Thỉnh thoảng lại nhâng nháo[3] đưa cặp mắt lên nhìn bầu trời rồi gân cổ cất tiếng ồm ộp để ra oai. Bỗng đâu có một con trâu đi qua giẫm bẹp vì nó không nhìn thấy ếch.
[alert style=”danger”]
[/alert]
Chú thích truyện ngụ ngôn Ếch ngồi đáy giếng
[1] Chúa tể (chủ tể): ẻ có quyền lực cao nhất, chi phối những kẻ khác.[2] Dềnh lên (nước) dâng cao.
[3] Nhâng nháo: ngông nghênh, không coi ai ra gì.
Có một câu chuyện khác cũng nói về nguồn gốc của câu thành ngữ quen thuộc Ếch ngồi đáy giếng mà chúng ta vẫn thường hay sử dụng trong cuộc sống, nhưng cốt truyện thì hoàn toàn khác.
Mời phụ huynh và các bạn nhỏ cùng theo dõi câu chuyện dưới đây.
Truyện Ếch và Rùa
Giống như truyện Ếch ngồi đáy giếng bên trên, câu chuyện Ếch và Rùa cũng khuyên nhủ các bé phải cố gắng học tập để mở mang kiến thức. Đừng giống như bạn Ếch trong câu chuyện, chỉ biết có mỗi vòm trời qua miệng giếng nhé!
[/alert]Ngày xưa, ở ngoài biển tự nhiên xuất hiện một cơn bão mạnh và sóng biển hất Rùa lên một bờ bãi hoang vắng.
Rùa không biết đi đâu và cũng không quen ở trên cạn. Đã thế, Rùa còn bị đói khát hành hạ. Thế rồi cuối cùng Rùa cũng tới được một cái giếng, ở đó có một con Ếch.
– Anh đi đâu đấy? – Ếch hỏi.
– Tôi sống ngoài đại dương. Bão biển đã ném tôi vào đất liền. Vì thế tôi đi đến đây thì gặp anh.
– Có nghĩa là anh đang đi về nhà phải không?
– Vâng, nhưng đường đi xa lắm, còn tôi thì không biết phải đi về hướng nào nữa. Tôi có thể sống ở nhờ chỗ anh một thời gian được không?
Ếch chia cái giếng ra làm ba phần rồi nhường một góc cho Rùa.
– Thế đại dương của anh có to hơn chỗ này không?
– To hơn.
Ếch chỉ vào khoanh rộng chiếm hai phần ba rồi hỏi:
– Thế có to hơn chỗ này không?
– Cái giếng của anh không thể so với đại dương được. Đại dương là mênh mông vô bờ.
Ếch bực mình nói:
– Làm gì có chuyện đó. Đại dương của anh thì làm sao to được hơn cái giếng của tôi. Anh muốn đùa tôi chắc. Hãy cút về đại dương của anh mà ở.
Ở nơi nhỏ hẹp thì làm sao mà nghĩ được đến cái lớn!