Câu chuyện Sự tích con Chão Chuộc
Sự tích con Chão Chuộc là câu chuyện cổ tích Việt Nam, giải thích nguồn gốc của loài Chão Chuộc ngày nay, đồng thời là bài học dành cho những kẻ tham lam.
1. Anh cố nông hiền lành, nghèo khó
Xưa kia, ở xứ Thanh có một lão nhà giàu rất ki bo, kiệt xỉ. Lão ta nuôi một anh cố nông hiền lành, khoẻ mạnh. Cha mẹ anh mất sớm, chẳng để lại cho anh cái gì ngoài túp lều rách và một chiếc chõng tre.
Vào một ngày cuối năm, anh xin lão nhà giàu về nhà để hương khói, cúng bái cho đỡ tủi vong linh của cha mẹ. Lão nhà giàu đong cho anh năm bát gạo rồi cho anh về. Về đến nhà, anh định đem số gạo đó nấu cơm cúng nhưng ngặt nỗi không có củi. Sang hàng xóm xin được một ôm rạ, anh nấu được cơm cúng. “Chẳng lẽ lại chỉ cúng cơm không. Phải có thêm thức ăn nữa chứ”. Nghĩ vậy, anh sang hàng xóm mượn chiếc rổ và cái gàu sòng đi tát nước.
Lúc đó đã gần nửa đêm ba mươi Tết. Thường lệ vào cuối năm cũ, đầu năm mới, Ngọc Hoàng sai các quan trên thượng giới xuống trần gian xem xét mọi việc. Đến cánh đồng nơi anh cố nông đang tát cá, các quan hạ mây bước xuống. Rất lấy làm ngạc nhiên, các quan hỏi:
– Anh kia! Năm hết Tết đến không ở nhà ăn Tết lại còn “bì bõm” ở đây làm gì?
Nghe có người hỏi, anh dừng tay hỏi lại:
– Thế các người là ai?
– Ta là các quan trên thượng giới, được Ngọc Hoàng sai xuống xem dân tình ăn Tết ra sao.
Nghe nói đến “các quan trên thượng giới”, anh tức giận vô cùng. Sẵn có gầu sòng, anh trở cán nện cho mỗi quan ba cái. Vừa đánh, anh vừa nói:
– Trời bảo “ai giàu ba họ, ai khó ba đời”. Vậy mà nhà ta khổ suốt bốn năm đời này rồi mà vẫn chưa hết khổ. Ta gửi cho Trời mấy cái đạp để mà nhớ lấy.
Các quan bị đánh đau quá vội chạy về tâu với Ngọc Hoàng. Ngọc Hoàng nghe kể xong vội mở sổ ra tra xét thì quả thấy có điều bất công ấy thật. Vậy mà lâu nay các quan không thèm để ý tới. Anh chàng kia đã khổ quá ba đời, còn tên nhà giàu đúng là đã sướng quá ba đời. Ngọc Hoàng cần phải sửa lại sai sót đó.
2. Lão nhà giàu tham lam và sự tích con Chão Chuộc
Lại nói chuyện anh cố nông, sau khi tát được ít cá bèn trở về. Lúc đó đã qua giao thừa, năm mới đã đến. Vừa về đến nhà được một lát, có một người con gái đi qua nói là lỡ độ đường xin ngủ lại nhà anh một đêm. Lúc đầu, anh cố nông không chịu nhưng sau thấy hoàn cảnh cô gái đáng thương quá, anh cũng bằng lòng. Anh nhường chiếc chõng duy nhất của mình cho cô gái, còn mình ôm bó rạ ra nằm xó lều.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, anh không còn tin vào mắt mình nữa. Túp lều của anh đã biến mất. Thay vào đó là một toà lâu đài nguy nga tráng lệ, kẻ ăn người ở ra vào tấp nập. Khi anh vẫn còn mơ màng, chưa hiểu sự tình ra sao thì cô gái đêm hôm trước xin ngủ nhờ đến bảo anh:
– Anh hãy mời phú ông sang ăn Tết đi!
Nghe lời cô, anh sang mời lão nhà giàu. Vừa nghe xong, lão nhà giàu đã phì cười, cho là anh không bình thường. Sau thấy anh nằn nì mãi, lão mới trả lời cộc lốc:
– Nếu ngươi có thể trải chiếu hoa từ nhà ta sang nhà ngươi thì tao sẽ sang.
Anh thất vọng ra về nói với cô gái. Cô gái vui vẻ an ủi anh. Đoạn cô ra sau nhà, rồi mang đến không biết bao nhiêu là chiếu hoa đẹp lộng lẫy. Anh cố nông chỉ việc đem chiếu ấy trải từ ngõ nhà mình đến ngõ lão nhà giàu.
Về phần lão nhà giàu, sau khi làm anh cố nông bẽ mặt thì lấy làm hả hê lắm. Một lúc sau, thấy người nhà báo là anh cố nông đã trải chiếu hoa đến tận ngõ, lão ngạc nhiên vô cùng. Lão hối hả đi ngay. Sang đến nơi, lão bị choáng ngợp bởi một toà lâu đài nguy nga lộng lẫy, to gấp trăm gấp ngàn lần dinh cơ của lão.
Bữa cơm ở nhà anh cố nông thật là ngon! Lão về đến nhà rồi mà mồm vẫn thòm thèm, dạ vẫn nuối tiếc. Máu tham đùng đùng trỗi dậy. Lão ta bàn với vợ:
– So với nhà nó, nhà mình chả thấm vào đâu bà nó ạ! Ta tìm cách đổi quách cho nó đi.
Vợ lão bĩu môi, nguýt dài:
– Đời nào nó chịu đổi cho ông.
– Gả con cho nó! Đúng rồi! Đã làm rể rồi thì làm gì mà nó chả đổi.
Mụ vợ cũng cho là phải. Thế là vợ chồng lão gọi anh người ở đến bàn chuyện đổi nhà và gả con gái cho. Sau lễ cưới linh đình, đôi vợ chồng mới về nhà lão nhà giàu, còn vợ chồng lão thì về lâu đài của anh người ở. Hai vợ chồng lão hí hửng lắm. Đêm ấy, hai vợ chồng lão ngủ trong sự sung sướng tột đỉnh. Nhưng đến sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, ôi thôi lâu đài nguy nga đâu không thấy, chỉ thấy một túp lều rách nát, góc lều vẫn còn cài gầu sòng và rổ xúc tép, còn hai vợ chồng lão thì đang ôm nhau ngủ trên chiếc chõng tre tồi tàn.
Đau đớn, xót xa quá, hai vợ chồng nhà lão quay ra cãi nhau. Chồng bảo “chuộc” lại, vợ giận chồng khăng khăng “chả chuộc”. Cứ thế, hai vợ chồng cãi nhau một hồi lâu: “chuộc!”, “chả chuộc!”. Cuối cùng, lão chồng tức quá, túm lấy vợ đánh. Vợ lão cũng chẳng vừa, túm tóc lão đánh lại. Trong khi hăng máu, hai vợ chồng lăn tòm xuống cái ao sâu trước cửa và cả hai cùng chìm nghỉm. Sau khi chết, chúng hoá ra hai con Chão Chuộc, cứ suốt đời ôm nhau “chuộc”, “chả chuộc”. Thật đáng đời kẻ tham lam!
Câu chuyện Sự tích con Chão Chuộc – Truyện cổ tích Việt Nam
– TheGioiCoTich.Vn –
Đôi nét về con Chão Chuộc
Chão Chuộc có nhiều tên gọi khác nhau, như: Chẫu Chuộc, Chão Chàng, Choạc Choạc,… Theo một số tài liệu thì Chão Chuộc thuộc loài ếch nhái, nhưng thân không to tròn mà thon nên nhìn nhỏ và dài hơn. Chúng có đặc điểm là màu da màu nâu bóng nhãy, leo cây và nhảy rất xa. Khi chúng trưởng thành có chiều dài từ 8-10cm/con, trọng lượng từ 60-90 gram/con.
Chão Chuộc sống khắp nơi đất trên đất nước Việt Nam. Vào những tháng lạnh, chúng sống chủ yếu trong các hang hốc kín đáo, ẩm ở bờ ruộng, ven đường, ven suối, bờ các ao, chuôm, rãnh nước. Vào lúc thời tiết ấm, Chão Chuộc ra khỏi hang sống chủ yếu ở gốc các bụi cây, bãi cỏ rậm, hốc đá gần vực nước để chuẩn bị đẻ trứng. Chúng đẻ trứng ở những vực nước sạch, trong. Trứng nở thành nòng nọc dài cỡ 5,2mm có mình đốm nâu và xanh sẫm.
Theo dân gian, nguồn gốc của loài vật này được kể lại qua câu chuyện Sự tích con Chão Chuộc bên trên.